Bánh Ngọt

Bánh Ngọt

58 0 42

sau hè tao sẽ là một phiên bản mớiĐó là câu nói mà đứa con gái cấp 2 hoặc cấp 3 nào cũng nói với bạn bè hoặc bản thân nó, trong đó có tao. "tao nói rồi sau khi lên cấp 3 thì tao sẽ khác cho bọn mày xem"" Bảo Anh à tao đã quá quen với việc mấy năm trước mày nói vậy rồi""cái đcm mày, mấy năm trước là do chị tốt sẵn rồi nhưng chị bị cái con "ngu" đeo bám nên chị mới đâm đầu crush thằng l đó, giờ thì chị mày đã có thể chém con "ngu" đó chết rồi nên chị sẽ khác"Bọn bạn tao nghe xong thì cười hả hả, tao nghĩ có quái gì đâu mà cười dữ vậy hay là nó đang cười dô bản mặt tao. Đéo má con Ái Nhi, nó là con thân với tao nhất mà bây giờ nó cười dô mặt tao to nhất, má đúng bạn tồy thấy ớn thiệt chứ. Ngoài Ái Nhi ra thì còn 2 đứa nữa, là Ánh Ngọc và Minh Hương. Trong 4 đứa chơi chung thì tao cao nhất, tao cao khoảng gần 1m7, nói cho tròn chứ cũng chưa tới đâu chẳng ra tao đo chiều cao tùy hứng tùy số, nói vậy là do khi tao đo ở trường thì tao cao 1m68 còn khi về nhà ba tao đo cho tao thì lại 1m7 rồi bla bla nữa nên ai hỏi thì tao cứ nói là khoảng 1m7. "con gái mà cao thế bây" cái câu này tao nghe như ăn bữa nhưng đếch sao bởi vì cao thì cũng lợi hơn nhiều so với thấp. Còn 3 đứa kia thì cũng ngang ngang 1m6. Ái Nhi là con hiền nhất nhưng đụng tới nó rồi thì xác định hiền kh còn 1 chữ nào trong người nó, Ánh Ngọc với Minh Hương thì tụi nó xinh vãi đái. Dù là tao xinh hơn tụi nó 1 chút nhưng tao vẫn cảm thấy tụi nó nhìn vào là ngất vì xinh xỉu. Ánh Ngọc thì nó xinh theo kiểu good girl chính hiệu, bonut thêm cặp kính trông tri thức vcl, còn Minh Hương thì x…

Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ (Yêu em rồi biết phải làm sao đây?)

Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ (Yêu em rồi biết phải làm sao đây?)

759 38 27

Phạm Quỳnh Trâm: Tuổi thơ mang theo niềm đau và bất hạnh, nỗi cô đơn vây chùm từ khi cô mới chỉ 6 tuổi. Ba mẹ đều rời xa cô mãi mãi không về. Người dì đáng kính che chở bảo vệ cho cô. Cuộc sống theo vòng tuần hoàn, con người cũng theo đó mà tồn tại, cô bé ấy tự lập từ sớm, chẳng ai nhìn thấy cô buồn bao giờ, người ta chỉ thấy một cô bé mạnh mẽ tinh nghịch chạy nhảy khắp nơi. Đó là cách cô che đi sự yếu đuối trong tâm hồn mình...Dương Khải Minh: Cậu bé ấy quậy phá đủ điều. Công việc duy nhất và thú vị nhất của cậu chính là đối đầu với cô. Một cuộc chiến diễn ra hằng ngày tưởng trừng không bao giờ có thể kết thúc.... Cho tới một ngày cậu nhìn thấy giọt nước mắt cô rơi, nhìn thấy được sự yếu đuối trong lòng cô... Lúc ấy cậu đã rung động tâm trí, thay đổi hẳn cách nhìn về cô và xác định sẽ bảo vệ cho cô gái bé nhỏ ấy. Nhưng...số phận lại sắp đặt hai người, đặt ra cho họ sợi dây mang tên "khoảng cách", mà khoảng cách ấy kéo dài tận 10 năm liền mang theo cả đau khổ, sự cô đơn và nỗi tuyệt vọng... ~~~~~~~~ Họ gặp lại nhau sau 10 năm xa cách, cái nhìn đầu tiên không phải là ấm áp hay tươi cười nữa của người bạn nữa mà là một cái nhìn xa lạ, một cuộc đấu khẩu gay gắt giữa chàng công tử phong lưu và cô gái "ngây thơ". Rồi còn nhiều câu chuyện xảy ra khi cô đến làm ôsin riêng cho cậu. Những cuộc chiến diễn ra theo đúng quy luật khi cậu chủ thì lưu manh còn ôsin thì quái quỷ đủ trò.Kẻ cắp gặp bà già! Rồi ai sẽ thắng hay…